Lan Tương Như và Liêm Pha đồng tâm hiệp lực bảo vệ nước Triệu, quả nhiên nước Tần không dám xâm phạm Triệu nữa. Nhưng Tần lại chiếm được nhiều đất đai của nước Sở và Ngụy. Lúc đó, thực quyền của nước Tần nằm trong tay Thái hậu và người anh em của bà là Nhương hầu Ngụy Nhiễm.
Lịch sử Trung Quốc năm 270 trước Công nguyên, Nhương hầu cử quân đi đánh nước Tề.
Chính vào lúc đó, Tần Chiêu Tương Vương nhận được một bức thư, ký tên là Trương Lộc, nói có việc quan trọng xin vào yết kiến.
Trương Lộc nguyên là người nước Ngụy, tên là Phạm Thư, vốn là môn khách của Tu Giả, đại phu nước Ngụy. Có lần, Tu Giả đem theo Phạm Thư đi sứ nước Tề. Tề Tương Vương nghe nói Phạm Thư rất có tài, ngầm cử người đến gặp Phạm Thư, tặng lễ vật rất hậu, Phạm Thư kiên quyết chối từ.
Vì việc đó, Tu Giả ngờ Phạm Thư tư thông với Tề. Khi về đến Ngụy, nên cáo giác với tướng quốc Ngụy Tể. Ngụy Tề dùng hình phạt nặng nề để tra khảo, đánh Phạm Thư đến tơi tả, gẫy mấy cái xương và rụng hai răng cửa. Cuối cùng Ngụy Tề sai người bỏ Phạm Thư vào một chiếc chiếu, vất ra nhà xí. Tới đêm khuya, Phạm Thư tỉnh lại, thấy một lính gác đứng canh, liền khẩn cầu anh ta giúp đỡ. Người lính đó lén thả Phạm Thư ra và báo với Ngụy Tề rằng Phạm Thư đã chết.
Sợ Ngụy Tể truy bắt, Phạm Thư thay đổi tên họ, thành Trương Lộc,
Lúc đó, vừa đúng dịp có sứ giả của Tần sang Ngụy. Phạm Thư lén gặp sứ giả, xin mang mình về Tần.
Phạm Thư đến nước Tần, dâng thư lên Tần Chiêu Tương Vương. Chiêu Tương Vương hẹn ngày, tiếp ông ở Ly cung.
Đến ngày đi gặp, Phạm Thư gặp Tần Chiêu Tương Vương đang đi xe trên đường tới Ly cung. Phạm Thư cố tình làm ra vẻ không biết Tần Chiêu Tương Vương, không tránh ra bên đường.
Quân hầu lớn tiếng la hét: “Đại vương tới!”
Phạm Thư cười nhạt nói: “Cái gì, nước Tần còn có đại vương sao?”
Đang lúc cãi cọ thì Tần Chiêu Tương Vương tối, thấy Phạm Thư còn đang lớn tiếng: “Tôi chỉ nghe nói nước Tần có Thái hậu và Nhương hầu, chứ làm gì có đại vương nào?”
Câu nói chọc đúng vào nỗi niềm tâm sự của Tần Vương. Ông ta vội mời Phạm Thư tới Ly cung, đuổi tả hữu ra ngoài, một mình tiếp Phạm Thư.
Tần Chiêu Tương Vương nói: “Ta thành khẩn xin tiên sinh chỉ giáo. Bất kể là liên quan đến ai, trên từ Thái Hậu, dưới tới bách quan trong triều, xin tiên sinh cứ nói thẳng”.
Phạm Thư được lời, liền bắt đầu trình bày ý kiến của mình: “Nước Tần đất rộng người đông, sĩ tốt dũng mãnh. Việc thống trị chư hầu không mấy khó khăn, thế mà mười lăm năm nay không thu được thành tựu gì. Điều đó không thể nói là tướng quốc (tức Nhương hầu) không hết lòng làm việc, mà do đại vương cũng có chỗ thất sách”.
Chiêu Tương Vương vội hỏi: “Tiên sinh nói ta thất sách ở chỗ nào?”
Phạm Thư nói: “Nước Tề cách nước Tần rất xa, ở giữa còn có nước Hàn và nước Ngụy, đại vương đem quân đi đánh Tề, giả thử đánh bại được Tề một cách thuận lợi, thì cũng không có cách gì nối liền Tề với Tần. Tôi trộm nghĩ thay cho đại vương, biện pháp tốt nhất là viễn giao cận công (giao hảo với nước ở xa, đánh nước ở gần), đõì vói nưóc Tề ở xa nên tạm thời giao thiệp bình thường, và trước hết nên đánh chiếm những nước lân cận, như vậy thì có thể mở rộng được đất đai của Tần, chiếm được một tấc là của ta một tấc, chiếm được một thước là của ta một thước. Cứ dần dần như thế, mà thôn tính hai nước Hàn, Ngụy. Đến lúc đó thì nước Tề cũng không thể giữ được nữa”.
Tần Chiêu Tương Vương gật đầu khen phải: “Đúng, đúng! Nước Tần muốn đánh bại được sáu nước, thống nhất Trung nguyên hoàn toàn phải dựa vào kế sách viễn giao cận công của tiên sinh”.
Lập tức, Tần Chiêu Tương Vương phong Phạm Thư làm khách khank và theo kế sách đó, lấy Hàn, Ngụy làm mục tiêu tiến công chủ yếu,
Qua mấy năm, Tần Chiêu Tương Vương bãi chức tướng quốc của Nhương hầu và không để Thái hậu tham dự triều chính nữa, đồng thời chính thức phong Phạm Thư làm thừa tướng.
Ngụy Vương bị nước Tần uy hiếp thì rất sỢ hãi. Tướng quốc Ngụy Tề nghe nói thừa tướng nước Tần là người nước Ngụy, liền phái Tu Giả sang Tần cầu hoà.
Phạm Thư nghe tin Tu Giả sang nước Tần, liền ăn mặc quần áo rách rưới, đến nhà khách gặp Tu Giả.
Tu Giả thấy Phạm Thư còn sống, giật nảy mình, liền hỏi: “Hiện nay, ông làm gì?”
Phạm Thư nói: “Tôi ở đây làm những việc vặt do người ta sai phái”.
Tu Giả thấy Phạm Thư ăn mặc phong phanh, rềt run lập cập, liền đưa cho Phạm Thư một chiếc áo lụa dài và giữ lại cùng ăn cơm với mình.
Tu Giả nói: “Nghe nói Tần Vương hết sức trọng dụng thừa tướng Trương Lộc tôi rất muốn được gặp ông ta, không biết có ai dẫn giúp cho không?”
Phạm Thư nói: “Ông chủ của tôi rất gần gũi thừa tướng. Đại phu muốn gặp thừa tướng, tôi xin giúp ngài”
Phạm Thư dẫn Tu Giả đến cửa phủ Thừa tướng, rồi nói: “Đại phu đợi ở đây, tôi xin vào báo”.
Không lâu sau, thấy bên trong truyền lệnh: Thừa tướng đã thăng đường, cho Tu Giả vào. Tu Giả hỏi người canh cửa: “ông Phạm vừa đi vậy tôi tới đây, sao không thấy ra?”
Người canh cửa nói: “Ông Phạm nào? Người vừa rồi chính là Thừa tướng đó”.
Tu Giả biết thừa tướng Trương Lộc chính là Phạm Thư, thì sợ toát mồ hôi. Ông bước vào phủ thừa tướng, quì xuống, bò dưới trước mặt Phạm Thư, liên tục đập đầu xuống đất nói: “Tu Giả tôi thật là kẻ có mắt không ngươi, thật đắc tội với Thừa tướng, xin Thừa tướng trị tội”.
Phạm Thư quở trách Tu Giả một trận nặng nề, rồi nói: “Hôm nay ngươi gặp ta, còn cho ta áo, coi như còn chút tình người. Vì điều đó, ta tha mạng cho ngưòi”. Sau đó, liền bảo Tu Giả về nước, nói với Ngụy .Vương, yêu cầu Ngụy Vương giết Ngụy Tề thì Tần mới cho phép Ngụy cắt đất xin hoà.
Tu Giả về Ngụy, báo cáo với Ngụy Vương về lời của Phạm Thư. Ngụy Vương tình nguyện cắt đất xin hoà. Ngụy Tề không còn cách nào khác, đành tự sát. Nước Ngụy xin hoà, Tần theo kế sách viễn giao cận công của Phạm Thư, bắt đầu tiến đánh nước Hàn.